Chia sẻ:
Mọi đô thị đều mang trong mình những khoảng nứt vỡ – tàn tích, lô đất bỏ hoang, công trình dang dở, hay những lớp hạ tầng dư thừa nằm ngoài ánh sáng của các kế hoạch chính thống. Chúng là những mảnh không gian lạc nhịp với trật tự đô thị, nhưng lại bất ngờ hình thành những “mặt trái” của thành phố, nơi mà cấu trúc tưởng như liền mạch bắt đầu bị đứt gãy.
Mọi đô thị đều mang trong mình những khoảng nứt vỡ – tàn tích, lô đất bỏ hoang, công trình dang dở, hay những lớp hạ tầng dư thừa nằm ngoài ánh sáng của các kế hoạch chính thống. Chúng là những mảnh không gian lạc nhịp với trật tự đô thị, nhưng lại bất ngờ hình thành những “mặt trái” của thành phố, nơi mà cấu trúc tưởng như liền mạch bắt đầu bị đứt gãy.
Trong xu hướng quản lý, dự báo, và lập trình mọi thứ, ta hiếm khi dừng lại để quan sát những gì nảy sinh trong các điều kiện “ngoài dự kiến”. Thế nhưng chính ở những không gian ấy, các hình thái sống đô thị mới được gieo mầm. Không bị chi phối bởi quy tắc hay mục đích sử dụng áp đặt, chúng lộ ra một lớp thành phố khác — luôn trong trạng thái tiềm sinh, nơi những cách chiếm dụng mới có thể xuất hiện.
Nhìn thành phố qua những khoảng trống thay vì những khối đặc, ta thấy rằng sự sống đô thị không chỉ nằm trong cái đã được định hình, mà còn trong cái chưa thành hình. Trong vùng biên bất ổn và khó đoán ấy, thành phố hé lộ khả năng tự đổi mới.
Khái niệm terrain vague được kiến trúc sư người Tây Ban Nha Ignasi de Solà-Morales đề xuất năm 1996, mở ra một cách nhìn khác về những “không gian lỗi thời” trong đô thị. Dựa trên các nhiếp ảnh gia thập niên 1970 — những người hướng ống kính vào các khu vực suy thoái sau thời kỳ tăng trưởng hậu Thế chiến II — ông đưa ra một bản đồ khác của cảnh quan thành phố.
Trong tiếng Pháp, terrain và vague chứa nhiều tầng nghĩa, từ “trống rỗng”, “không xác định”, đến “tự do” và “mở ngỏ”. Điều này cho phép thuật ngữ mô tả chính xác bản chất hai mặt của những nơi này: vừa xa lạ, không thuộc về trật tự quen thuộc, vừa có khả năng khơi gợi tự do, phê phán, và mở ra nền tảng cho những căn tính mới.

Theo Solà-Morales, sự mơ hồ ấy chính là sức mạnh của khoảng trống. Khi chen giữa cấu trúc hỗn độn của đô thị đương đại, chúng trở thành vùng đất cho cái khác biệt, cái có thể thay đổi, ghi lại hoặc kích hoạt những điều không ai dự liệu.
Trong bối cảnh đô thị ngày càng bị chi phối bởi thị trường, lợi nhuận, và các chỉ số hiệu quả, những không gian còn thừa ra giữa các cấu trúc trở thành điểm “sập mạch” của hệ thống — nơi những thực hành không phù hợp khuôn mẫu có thể diễn ra.
Không bị ràng buộc bởi quy hoạch cứng, chúng vận hành như các phòng thí nghiệm đô thị: chi phí thấp nhưng tác động cao. Từ chợ tự phát, vườn cộng đồng, các công trình tạm thời đến những hoạt động đặt vấn đề về an ninh, công bằng, quyền tiếp cận hay nhà ở — các khoảng hở này cho phép những người khác nhau hành động nhanh và linh hoạt.
Thay vì những cuộc “tái thiết quy mô lớn” dựa trên tư duy thống trị, can thiệp vào terrain vague theo hướng tinh tế hơn: bằng những hành động nhỏ, mang tính tạm thời, và xuất phát từ chính đặc tính của địa điểm. Mục tiêu không phải lấp đầy khoảng trống, mà là lắng nghe, để sự bất thường dẫn đường.

Giữ lại những không gian không có chương trình, không có tương lai định sẵn đôi khi lại chính là một hành động chăm sóc đô thị. Khi quan sát từng bối cảnh cụ thể, ta nhận ra rằng khoảng trống mở ra cơ hội cho những dạng thức chiếm dụng bất ngờ — tạo các khe hở nơi thành phố có thể tái tạo chính mình từ các diễn biến tự nhiên.

Nhiều dự án trên thế giới cho thấy rằng các không gian dư thừa có thể được kích hoạt mà không làm mất đi tính mơ hồ vốn tạo nên giá trị của chúng. Không “thuần hóa” khoảng trống, các can thiệp này làm nổi bật những gì đã hiện hữu — chất liệu, sự căng thẳng tiềm ẩn — bằng những động tác tối giản.
Ví dụ:
1. Sân bóng Pigalle Duperré (Paris) — Ill-Studio

Một lô đất nhỏ kẹt giữa các tòa nhà được biến thành sân thể thao bằng màu sắc, bề mặt, và bố cục đồ họa — chứng minh rằng sức ảnh hưởng không đến từ quy mô, mà từ sự tinh tế của vật liệu và hình học.
2. Housing Prototype — SO-IL & MINI Living

Cấu trúc vải mỏng nhẹ, gần như vô hình, tận dụng những khe hở nhỏ nhất giữa các công trình để tạo ra một kiểu nhà ở thẳng đứng. Nó đặt câu hỏi về mô hình nhà ở truyền thống, gợi ý rằng giải pháp có thể đến từ việc tái diễn giải khoảng trống.
3. Ashui Pavilion 2023 — MIA Design Studio (Việt Nam)

Trên một lô đất ven sông bị bỏ quên, một cấu trúc tối giản với gỗ và vải tạo nên nơi tụ họp cộng đồng, thu hút chú ý đến mảnh đất từng bị xem là vô dụng.
4. House 2 – Counter City (Thụy Sĩ) — Alice
.jpg)
Nằm dưới một cây cầu — một “khoảng trống hạ tầng” thường bị xem nhẹ — dự án biến bóng tối và tiếng ồn thành chất liệu không gian cho một chương trình văn hóa tạm thời.

Các ví dụ trên cho thấy kích hoạt một khoảng trống không đồng nghĩa với việc lấp đầy nó. Ngược lại, việc tôn trọng trạng thái không xác định — và dùng những cử chỉ tối giản để làm lộ diện tiềm năng — lại chính là cách để đô thị nhận diện những điều quy hoạch đã bỏ sót.
Khoảng trống, vì thế, không phải là sự thiếu vắng.
Nó là tài nguyên.
Là khoảng nghỉ cần thiết để thành phố tưởng tượng những cách tồn tại mới.
Tài liệu này trình bày các tín chỉ và điều kiện tiên quyết của LEED có thể đạt được với chi phí rất thấp hoặc gần như không phát sinh chi phí vật liệu và thi công. Các chiến lược tập trung vào lập kế hoạch sớm, hồ sơ – tài liệu, sự phối hợp quy trình và lựa chọn vị trí xây dựng thông minh, đặc biệt phù hợp với các dự án hướng tới mục tiêu bền vững nhưng vẫn kiểm soát chặt ngân sách.
Chính phủ Việt Nam đang đẩy nhanh các cải cách chính sách, hứa hẹn sẽ làm thay đổi sâu sắc ngành xây dựng trong thập kỷ tới, với mục tiêu cân bằng giữa tăng trưởng tham vọng, phát triển bền vững về môi trường và tính nghiêm ngặt trong quản lý – pháp lý.
Hà Nội / TP. HCM, 2026 — Năm 2026 tiếp tục đánh dấu giai đoạn chuyển hoá quyết định của thị trường bất động sản tại Việt Nam: “xanh” không còn chỉ là khẩu hiệu marketing mà đang được chuyển hoá thành tiêu chí đánh giá rủi ro tài chính, điều kiện tiếp cận vốn và tiêu chuẩn vận hành cho dự án.
Việt Nam đang ngày càng thể hiện quyết tâm mạnh mẽ trong việc giảm phát thải và ứng phó với biến đổi khí hậu bằng cách đưa “làm mát bền vững” vào trung tâm quy hoạch và phát triển đô thị. Việc này không chỉ giúp giảm thiểu hiệu ứng nhiệt đô thị mà còn hướng đến tiết kiệm năng lượng, bảo vệ sức khỏe cộng đồng và giảm phát thải khí nhà kính.
Thiên nhiên trong đô thị không phải lớp “trang trí xanh”. Nó làm mát đường phố, lọc nước, giảm ngập, nuôi dưỡng hệ thụ phấn – và nâng chất lượng sống của con người.
Một thành phố tự cường là đô thị có khả năng hấp thụ, thích nghi và phục hồi trước các cú sốc (shocks) và áp lực kéo dài (stresses) — từ thiên tai cấp tính như bão, lũ, sạt lở, đến căng thẳng lâu dài như đô thị hóa nhanh, xói mòn hệ sinh thái và rủi ro chuỗi cung ứng.